Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ Văn 6

Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ Văn 6

Mái tóc và chòm râu của cụ đã bạc trắng cả. Trên khuôn mặt cụ những nếp nhăn liên tiếp nhau còn làn da thì đã xuất hiện những chấm đồi mồi của những người già. Đôi mắt của cụ đã đục nhưng trông cụ vẫn còn rất minh mẫn. Cái miệng cụ móm mém, cũng giống như bà nội em, răng cụ đã rụng gần hết, trông cụ đến là hiền lành.

Bài làm

“Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.

Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,

Cá đâu đớp động dưới chân bèo”

Những câu thơ đẹp đẽ ấy được trích trong bài thơ Thu điếu của nhà thơ Nguyễn Khuyến. Cũng nhờ những câu thơ ấy mà em mới để ý và quan sát được hình ảnh của cụ già ngồi câu cá bên hồ.

Trời đã bước vào thu. Nắng vẫn còn vàng sánh nhưng không còn chói chang, gay gắt như nắng hè, cũng chưa đến mức hanh khô, khó chịu như mùa đông. Thu đến khiến cho thời tiết thật dễ chịu. Bầu trời cao và xanh ngắt. Từng đám mây trắng bồng bềnh như những chiếc kẹo bông đang lững lờ trôi trên bầu trời. Gió cũng chỉ hây hây, thổi nhẹ lướt qua như đang vuốt ve, nũng nịu với tán lá. Em đang thong thả đi dạo cùng với anh trai thì bất chợt nhìn thấy một cụ già đang ngồi câu cá ven hồ. Cụ mặc một bộ quần áo màu nâu sẫm như màu vỏ cây. Trông cụ cũng đã lớn tuổi, chắc cũng phải ngoài bảy mươi rồi. Mái tóc và chòm râu của cụ đã bạc trắng cả. Trên khuôn mặt cụ những nếp nhăn liên tiếp nhau còn làn da thì đã xuất hiện những chấm đồi mồi của những người già. Đôi mắt của cụ đã đục nhưng trông cụ vẫn còn rất minh mẫn. Cái miệng cụ móm mém, cũng giống như bà nội em, răng cụ đã rụng gần hết, trông cụ đến là hiền lành. Đôi bàn tay cụ gầy gầy, xương xương, những ngón tay với làn da nhăn nheo cầm lấy chiếc cần một cách cẩn thận.

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp – Lúc chăm sóc em ốm

Chiếc cần của cụ được làm bằng cây trúc. Em hỏi tại sao thì anh trai em nói trúc là loài cây có độ đàn hồi rất tốt, dẻo nên có thể dong cá lớn mà không sợ gãy. Dưới ánh nắng, cành trúc ánh lên những ánh sáng lấp lánh thật đẹp. Xung quanh chỗ cụ ngồi câu cá, bày những dụng cụ thật đơn sơ. Một chiếc ghế gấp nhỏ để ngồi, một chiếc hộp đựng lưỡi và mồi, một chiếc túi bóng, có lẽ để đựng đồ ăn nhẹ hoặc nước uống mà cụ mang từ nhà đi. Em và anh trai đã đi được hai vòng nhưng khi quay trở lại, em vẫn thấy cụ già ngồi yên lặng như một pho tượng đồng đúc. Chòm râu của cụ im phăng phắc. Cụ ngồi khom lưng, đầu hơi cúi về phía trước, hai bàn tay ôm lấy cán cần. Đôi mắt cụ lim dim nhưng em biết chắc chắn không phải cụ đang ngủ mà cụ đang chăm chú nhìn cái phao màu vàng nổi trên mặt nước, chờ cá đớp mồi mà thôi.

Em và anh trai nhìn nhau rồi quyết định đi tới gần chỗ cụ. Chúng em đi thật nhẹ nhàng để lũ cá không nghe thấy tiếng động, sợ hãi quá mà bơi đi mất. Cụ nghe thấy tiếng giày dẫm trên bãi cỏ, liền quay lại nhìn chúng em. Cụ mỉm cười hiền lành, cái miệng móm mém trông thật phúc hậu:

– Chào hai cháu

– Chúng cháu chào cụ ạ! – Hai anh em đáp lại

– Ta đã già đến mức ấy đâu, chắc ta cũng chỉ bằng tuổi ông của hai đửa ở nhà thôi. Hao đứa cứ gọi ta bằng ông. Ông thấy hai đứa đã đi qua đây mấy lần rồi. Muốn xem ông câu à?

Chúng em nhìn nhau, đầy bất ngờ. Làm sao cụ biết hai anh em đã đi qua đây mấy lần, còn quan sát cụ và muốn ngồi lại xem cụ câu nữa? Cụ đâu có nhìn chỗ khác, cụ chỉ nhìn chằm cái cần và phao câu thôi mà. Dường như đọc được suy nghĩ của chúng em, cụ lại cười vang:

– Hai đứa không cần phải thắc mắc, ông ngồi đây câu nhưng ông vẫn quan sát mọi thứ đấy nhé. Muốn xem ông câu thì ngồi bên cạnh đây, đừng có làm ổn.Vì mấy con cá sẽ sợ mà bơi đi mất – Cụ nháy mắt với hai anh em

– Vâng ạ! – Chúng em đáp lại đầy hào hứng.

Ngồi một lúc lâu, cái phao nổi trên mặt nước mới khẽ động đậy. Em và anh trai hứng phấn đến mức suýt chút nữa hét lên nhưng thật may là đã kìm lại được. Cụ thong thả thu dây cước trắng lại. Từ tốn, thành thạo như cụ đã làm việc này cả nghìn lần rồi. Con cá có vẻ lớn và rất khỏe vì chiếc cần trúc của cụ bị kéo cong một đường cung rất lớn. Nhưng nhìn khuôn mật cụ có vẻ như cụ chửng lo lắng chút nào hết. Cụ cứ thả dây rồi lại thu về, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần một cách vô cùng kiên nhẫn. Một lúc sau, khi thu dây về đã đủ, cụ giật mạnh cần câu một cái, một chú cá chép từ dưới hồ bay lên rồi đáp xuống bên bãi cỏ. Đó là một con cá chép to bằng cánh tay của cụ, chắc cũng phải nặng tới 3kg. Mỗi chiếc vẩy của nó đều vàng vàng, to như đốt ngón tay út. Con cá nằm trên bãi cỏ, miệng vẫn còn mắc phải lưỡi câu. Nó ngáp ngáp từng đợt để lấy không khí. Bố em cũng hay đi câu nhưng chưa bao giờ bố câu được một con cá to như vậy. Bố toàn câu được cá rô hoặc mấy con cá nhỏ, không ăn được. Nhưng có vẻ như bố rất thích đi câu. Vì với bó đó là một thú vui thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng.

Chúng em nhìn cụ bằng con mắt đầy ngưỡng mộ. Sao cụ có thể giỏi như vậy được nhỉ? Anh trai em rụt rè hỏi:

– Ông ơi, lần nào ông cũng câu được cá lớn như thế này ạ?

– Ông không thường xuyên – ông vuốt vuốt chòm râu trắng muốt của mình, rồi bắt đầu gỡ con cá ra khỏi lưỡi, nhưng lần nào ông đi câu cũng câu được những con cá tương tự.

– Oa, ông thật là tuyệt! – Hai anh em trầm trồ, bố cháu không bao giờ câu được cá to như thế.

Cụ cười khà khà có vẻ thích thú lắm. Cụ nói với chúng em, cụ đi câu cũng chỉ để thư giãn. Và vì đây là một thú vui mà không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để thực hiện. Câu cá tâm phải tĩnh, người câu phải kiên nhẫn và có kĩ thuật nữa, mới câu được cá to. Nóng vội thì chỉ có hỏng việc. Chúng em lắng nghe từng lời của cụ và gật đầu như giã tỏi. Nhìn cụ gỡ con cá ra một cách thuần thục, cẩn thận cất nó vào một chiếc giỏ, chúng em nhìn sắc trời cũng đã muộn, liền xin phép cụ ra về. Cụ gật đầu, mỉm cười chào hai anh em và hẹn khi nảo rảnh có thể qua đây trò chuyện cùng với cụ.

Hai anh em chúng em nắm tay nhau trở về nhà trong sự vui sướng mơ hồ. Cả hai anh em đều không hẹn mà đều cảm thấy có hứng thú với việc câu cá. Có lẽ sau ngày hôm nay, chúng em sẽ xin đi cùng bố mỗi lần bố đi câu để học hỏi để thành một người câu giỏi như ông cụ bên hồ lúc chiều nay.

Tả Người Thân Yêu Tả Bà Em

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp – Lúc chăm sóc em ốm

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp – Lúc chăm sóc em ốm

Em cứ mê man như vậy suốt cả đêm. Mỗi lần thức dậy em thấy bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, khuôn mặt mẹ mệt mỏi, ánh mắt mẹ ánh lên sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Sáng hôm sau em thức dậy, em thấy mẹ ngủ thiếp đi ở cuối giường. Khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt thâm quầng vì cả một đêm không ngủ.

Bài làm

“Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ luôn là người dõi theo bước chân của mỗi chúng ta đến suốt cuộc đời. Vì con, mẹ có thể hi sinh tất cả. Mẹ em cũng là một người phụ nữ tuyệt vời như thế. Em nhớ mãi không quên hình ảnh của mẹ khi mẹ chăm sóc em lúc ốm.

Mẹ em đã ngoài 40, dáng người hơi đậm với làn da trắng. Mẹ có khuôn mặt tròn, phúc hậu với nụ cười hiền hậu, dễ mến. Chẳng biết từ bao giờ em đã khắc sâu vào tâm trí mình nụ cười của mẹ mỗi lần em làm được việc tốt. Cũng có lúc em khiến mẹ phiền lòng, có lúc bị mẹ đánh, mẹ mắng em đã từng trách, dỗi mẹ nhưng sau lúc ấy, bình tĩnh và suy nghĩ lại em nhận ra tất cả những điều mẹ làm đều chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi. Mãi cho nên khi em bị ốm còn mẹ thì vất vả chăm sóc em suốt cả đêm, em mới hiểu được tình cảm và sự hi sinh mà mẹ dành hco em lớn lao đến mức nào.

Buổi học hôm ấy chúng em được nghỉ sớm hơn mọi ngày vì các thầy cô giáo có cuộc họp hội đồng đột xuất. Mấy đứa con trai trong lớp rủ nhau lên đê để tắm sông. Lớp chúng em vốn nổi tiếng trong trường vì nghịch ngợm và hiếu động. Khi Bình vừa rủ, mấy đứa chúng em đồng ý luôn.

Cuối ngày nên ánh nắng cũng không quá gay gắt nữa, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Nhưng nắng vẫn còn sót lại. Mặt nước sông lăn tăn những gợn sóng nhỏ. Nắng phủ lên mặt sông một lớp màu vàng như sơn. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến đám lau hai bên bờ cũng đung đưa theo tạo thành những làn sóng trắng rập rờn. Chúng em kéo nhau ra một bãi đất nhỏ, bên cạnh bờ sông. Em còn không thèm nghe chúng nó dặn dò đã lao xuống nước. Em rất tự tin vì em biết bơi từ hồi còn học lớp 4. Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Do không khởi động kĩ, vừa xuống nước bơi một lúc chân em đã bị chuột rút, cứng đơ. Em thực sự hoảng sợ, hét lên thất thanh. Bọn bạn thấy thế cũng sợ, đứng đờ ra. Em càng vùng vẫy, càng có cảm giác như đang trôi ra xa hơn. Thật may lúc ấy có một anh trong xóm đi ngang qua, thấy thế đã lao xuống kéo em lên. Chân em vẫn bị chuột rút đau đớn. Anh dắt em về nhà. Mẹ nhìn người em ướt sũng, đôi mày khẽ cau lại nhưng mẹ không hề mắc mà bả em đi tắm. Không chờ nước ấm hơn, em đã tắm luôn. Tối hôm ấy, em lên cơn sốt. Cả người nóng hừng hực khiến em rất khó chịu. Mồ hôi vã ra từng hột từng hột lớn. Trong cơn mê man, em thấy có một bàn tay mát rượi đặt lên trán mình và giọng nói khe khẽ:

– Không sao, mẹ ở dây. Con ngủ đi!

Tả Người Thân Yêu Tả Bà Em

Câu nói ấy khiến em thấy yên tâm và ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, em luôn cảm nhận được đôi bàn tay của ai đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc của em. Sự dịu dàng ấy quen thuộc đến nỗi, không cần mở mắt nhìn em cũng biết đó là mẹ. Em cứ mê man như vậy suốt cả đêm. Mỗi lần thức dậy em thấy bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, khuôn mặt mẹ mệt mỏi, ánh mắt mẹ ánh lên sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Sáng hôm sau em thức dậy, em thấy mẹ ngủ thiếp đi ở cuối giường. Khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt thâm quầng vì cả một đêm không ngủ. Đôi bàn tay mẹ vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em. Mái tóc dài của mẹ vốn được búi gọn gàng trên đầu nhưng hôm nay mẹ chỉ tùy tiện buộc lên. Em chỉ hơi khẽ động, mẹ đã thức dậy. Đôi mắt của mẹ vẫn chưa hết lo lắng. Mẹ nhìn em rồi hỏi:

– Con thấy trong người sao rồi? – Mẹ đặt tay lên trán em, hết sốt rồi. Có muốn ăn gì không, để mẹ nấu.

Không hiểu sao nghe câu nói ấy của mẹ em lại muốn khóc òa lên. Em không nghe lười bố mẹ, nhưng mẹ chẳng hề trách mắng một câu. Mẹ còn phải thức suốt cả đêm chăm sóc em ốm nữa. Nhìn khuôn mặt mẹ mệt mỏi nhưng vẫn hỏi han, lo lắng cho em, em thấy mình thật quá đáng. Mẹ bưng vào phòng một bát cháo và thuốc uống. Như quay trở lại những ngày tháng còn nhỏ dại, mẹ múc từng thìa cháo, thổi nguội rồi đút cho em ăn. Lúc ấy, nước mắt em cứ tự tuôn ra như một chiếc vòi nước hỏng van, không có cách nào khóa lại được. Mẹ nhìn em, thở dài rồi dịu dàng xoa đầu em. Mẹ không nói gì cả, không an ủi, không trách mắng, không dặn dò, không dạy dỗ. Có lẽ mẹ cũng biết em đang hối hận thật nhiều. Ăn xong bát cháo, mẹ lấy thuốc và nước cho em rồi bảo:

– Con uống thuốc rồi ngủ một giấc là mai sẽ khỏe lại thôi.

Em vâng lời, uống thuốc mẹ đưa rồi nằm xuống. Mẹ ngồi bên cạnh giường, chỉnh lại chăn cho em. Bàn tay mẹ vỗ nhè nhẹ lên ngực em cho đến khi em ngủ thiếp đi.

Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về lúc em ốm còn hơn vạn lần những lời nói sáo rỗng mà sau này em sẽ gặp được trong suốt cả cuộc đời. Sau lần ấy, em đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để mẹ phải vất vả như vậy một lần nữa. Em đã lớn và có thể tự chăm sóc mình. Em sẽ để mẹ cảm thấy tự hào vì những việc mà em làm.

Tả Cây Đào Mai Trong Dịp Tết

Em hãy viết bài văn tả người thân yêu nhất với mình – Tả bà

Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình – Tả bà

Giờ không còn được ỏ bên bà nhiều như trước nữa, nhưng hình ảnh bà sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi. Trong từng hành động, từng, suy nghĩ, tôi luôn ghi nhớ những gì mà bà thường dặn dò dạy bảo.

Bài làm

Hình ảnh bà luôn gắn với những câu chuyện cổ tích thuở ấu thơ. Bà là người đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp đẽ, lạ kì.

Bà giờ đã già rồi song vẫn còn hoạt bát và rất mực thương yêu tôi. Mái tóc bà không bạc trắng như tóc bà tiên mà còn điểm cả những sợi đen. Không hiểu sao tôi mãi yêu, mãi nhớ mái tóc ấy, một mái tóc đượm mùi bồ kết, đượm mùi hương thơm mát, giản dị của quê nhà… Tôi vẫn nhó như in những lần nhìn bà gội đầu và được bà gội đầu cho. Bàn tay bà vuốt nhẹ mái tóc tôi sao mà ấm áp.

Tôi muôn mãi được bé bỏng trong vòng tay thương mến của bà. Thòi gian trôi đi nhanh quá, nó khiến cho bàn tay bà trở nên nhăn nheo, yếu dần đi, đôi mắt bà cũng mò dần. Tôi cũng ít được bà gội đầu cho nữa…

Viết Thư Cho Bạn Tả Về Phố xóm Bản Làng

Tôi cũng không sao quên được giọng nói ấm áp mà bà dành để nhắc nhở chúng tôi :

– Nhà ta tuy không nghèo nhưng các con phải biết tiết kiệm. Các con nên nhớ công các bác nông dân làm ra hạt thóc, hạt gạo, nghe chưa !

Rồi bà cầm chiếc quạt phe phẩy cho chúng tôi và khẽ hát :

“Ai ơi bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”

Thế là không biết tự bao giờ, những bài ca dao đã đi vào tâm hồn tôi như một suối nguồn cảm xúc, với biết bao đạo lí làm người.

Năm tôi học lớp 2, có lần bị một bạn trai bắt nạt, tôi vừa chạy về vừa khóc thút thít với bà. Bà vội lấy tay lau nước mắt cho tôi, ôm tôi vào lòng dỗ dành :

– Thôi nín đi rồi bà cho kẹo.

Tôi đón lấy chiếc kẹo của bà. Vị ngọt của kẹo dần thấm vào đầu lưỡi. Tôi cũng nhận ra vị ngọt của tình yêu thương đang thấm dần vào trái tim bé nhỏ của tôi…

Giờ không còn được ỏ bên bà nhiều như trước nữa, nhưng hình ảnh bà sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi. Trong từng hành động, từng, suy nghĩ, tôi luôn ghi nhớ những gì mà bà thường dặn dò dạy bảo.

Mỗi khi năm học sắp kết thúc, tôi lại háo hức mong được về với bà, được sống lại bao kí ức tuổi thơ tươi đẹp. Nghĩ đến hình bóng bà cứ mỗi năm một yêu dần đi, sông mũi tôi dương như lại cay cay. Và rồi bất giác, tôi thầm cất lên tiếng gọi “Bà ơi !…”

Làm Sao Để Học Giỏi Môn Văn

 

Em hãy viết thư cho bạn ở miền xa, tả lại khu phố

Em hãy viết thư cho bạn ở miền xa, tả lại khu phố hay thôn xóm, bản làng…

Nắng chẳng biết chạy đi đâu để trên bầu trời chỉ có một màu xám xịt. Nhưng đám mây trắng cũng mang vẻ buồn buồn, thâm trầm chứ không còn vui tươi, lững lờ như trong hè nữa hay đầu thu nữa. Gió mùa đông bắc cứ rít từng cơn lạnh buốt. Tiếng gió vi vút trong không gian khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình ớn lạnh rồi ấy A ơi.

Bài làm

A thân mến!

Cậu có khỏe không? Tớ và gia đình vẫn khỏe. Hôm nay tớ được nghỉ học vì trời lạnh quá A ạ. A chuyển đi cũng đã lâu rồi đấy nhỉ, khu phố nhà mình vẫn chẳng có gì thay đổi cả, A à. Tớ đang ngồi bên cạnh cửa sổ với một cốc ca cao nóng và viết thư cho cậu, viết về con phố đã từng thân thuộc với cả hai đứa mình.

Nhiệt độ ngoài trời bây giờ chắc chỉ còn khoảng 5 độ thôi. Chưa có năm nào mà mùa đông lại lạnh giá như năm nay A nhỉ. Chỗ cậu chắc cũng lạnh như thế phải không? Nắng chẳng biết chạy đi đâu để trên bầu trời chỉ có một màu xám xịt. Nhưng đám mây trắng cũng mang vẻ buồn buồn, thâm trầm chứ không còn vui tươi, lững lờ như trong hè nữa hay đầu thu nữa. Gió mùa đông bắc cứ rít từng cơn lạnh buốt. Tiếng gió vi vút trong không gian khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình ớn lạnh rồi ấy A ơi. Ngoài đường, những cái cây trơ trụi, chỉ còn lại những cành khẳng khiu. Lá cây đã chuyển vàng rồi rụng hết từ cuối mùa thu rồi. Giờ thì những cái lá còn sót lại trên cây cũng rụng nốt xuống, cái lạnh khiến chúng khô quắt lại, xám ngắt. Chúng rụng xuống gốc cây tạo thành một thảm lá mà đạp lên tớ nghe những tiếng giòn tan, vỡ vụn, thích lắm A ạ. Sáng sớm thức dậy, tớ không nghe thấy tiếng lích rích của những chú chim sâu ngoài vườn, tiếng líu lo của mấy cô vàng anh, chú sơn ca nữa. Tất cả đều chìm trong sự im lặng đến khó chịu. Tớ chỉ không thích mùa đông, vì nó lạnh và yên tĩnh quá. Cảm giác như sự sống đang bị trì trệ cả lại ấy.

Bài văn mẫu miêu tả trận bão lụt khủng khiếp em đã chứng kiến

Năm nay lạnh thế mà vẫn chưa có tuyết – thứ mà tớ với cậu đều mong mỏi được nhìn thấy một lần trong đời mỗi lần mùa đông đến. Trời đã sáng rồi, mọi người cũng lần lượt thức dậy. Cái im lặng của không gian dần dần bị phá vỡ. Đèn bật sáng ở ô cửa số của mỗi nhà. Những âm thanh của sự sống bắt đầu xuất hiện. Tiếng người gọi nhau, chào hỏi, tiếng xe cộ đi lại tấp nập, tiếng chào hàng, bán hàng của mấy cô bác ngoài chợ từ phía xa xa vọng lại, tiếng bọn trẻ con í ới gọi nhau. Ngoài đường, người đi lại cũng nhiều hơn rồi. Lạnh thế này nên cũng chẳng ai muốn ra ngoài. Ai ra đường cũng khoác một chiếc áo khoác dày sụ, tay đeo găng, đầu đội mũ, chân đi những đôi giày cao cổ. Dường như ai cũng muốn trở về nhà thật nhanh để không phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt này nữa.

Tớ nhớ cậu quá, A à. Tớ nhớ những ngày mùa đông lạnh giá như thế này, lúc cậu vẫn còn ở đây. Bọn mình vẫn hay đạp xe dạo quanh khu phố để ngắm nghía và tìm những góc cổ kính. Cậu có nhớ quán khoai lang nướng, bánh xèo của cô Thi cuối phố không? Cô ấy vẫn còn bán đấy. Chiều nào tớ cũng đi ngang qua đấy. Nhìn mấy đứa nhóc cầm củ khoai lang nướng nghi ngút khói, vừa ăn vừa hít hà tớ lại nhớ cậu ghê gớm. Khu phố này vẫn yên bình, tĩnh lặng như thế. Nhưng tớ thấy nó không còn như xưa nữa, vì cậu không có ở đây. Bao giờ cậu mới về thăm tớ hả A? Cậu đến thành phố mới nên quên luôn tớ rồi hả? Viết thư trả lời lại tớ nhanh nhanh nhé, tớ cũng muốn biết thành phố cậu đang sống mùa đông của nó như thế nào. Tớ phải đi với mẹ rồi. Thư sau tớ sẽ viết nhiều hơn cho cậu nhé!

Xem Thêm Đề Văn

Văn 6 Kể Về 1 Việc Tốt Em Đã Làm

 

Bài văn mẫu miêu tả trận bão lụt khủng khiếp em đã chứng kiến

Bài văn mẫu miêu tả trận bão lụt khủng khiếp em đã chứng kiến

Hết bão nhưng bây giờ mới là lúc bệnh tật hoành hành. Đấy là còn chưa kể nỗi đau thê thảm của bao gia đình mất người thân. Phải có đến hơn một nửa số gia đình trong trận bão phải chịu cảnh “tan đàn sẻ nghé”. Sự mất mát đau thương ngày một lớn thêm không thể lấy gì bù đắp.

Bài làm

Thiên nhiên sẽ chẳng bao giờ biết nương tay nếu chúng ta vẫn tiếp tục không tuân thủ những quy luật vận hành của nó. Càng bước sang thế kỷ văn minh, con người càng phải chịu những cơn thịnh nộ kinh hồn của thiên nhiên. Sóng thần ở Inđônêxia hay cơn bão khủng khiếp Catina vừa đổ bộ vào nước Mỹ tuần này rõ ràng là những minh chứng không gì thuyết phục hơn cho điều ấy.

Một biển nước mênh mông với bao điều đáng sợ chiếm trọn mười phút mục dự báo thời tiết của đài truyền hình. Cơn bão dù đã được dự báo trước nhưng người dân Mỹ vẫn phải hứng trọn một lần nổi giận của thần biển Pôdây đông. Cả một thành phố công nghiệp chìm trong mênh mông biển nước. Thuyền cứu hộ chạy ầm ầm trong thành phố như chạy giữa mặt sông. Lác đác đây đó còn lại một vài ngôi nhà nổi lên phần nóc hoặc trần. Trên đó không biết có bao nhiêu người đang gào khóc dơ tay cầu cứu. Tình cảnh trông đến thảm thương. Chẳng ai có thể ngờ được ở nước Mỹ lại có những cảnh tượng đau lòng như vậy.

Văn 6 Khẳng Định Gía Trị Bản Thân

Nước trong thành phố bắt đầu chuyển màu đen. Nó bị ô nhiễm nặng bởi bao nhiêu thứ trong đó có không ít xác người. Cả thành phố ngột ngạt trong cảnh không điện, không thức ăn, nước uống, không thuốc men. Tình cảnh gợi những căn bệnh hiểm nghèo dễ dàng lấn đến trong nay mai. Cả thành phố vẫn đang kêu cứu còn nước thì chưa hề có dấu hiệu rút đi. Cả nước Mỹ đang ở tình trạng vô cùng khẩn cấp. Cũng may mấy ngày sau,. Nước rút và nhờ có sự nỗ lực của tất cả mọi người đặc biệt là của quân đội, cảnh sát và những tình nguyện viên, nhiều người dân đã được cứu ra khỏi vùng nguy hiểm. Tuy phải chen chúc trong những trại tập trung nhưng họ vẫn còn may mắn hơn bao người chết đói, chết rét hay bị bão lũ cuốn đi.

Ôi! Còn thiệt hại về vật chất thì không thể nào kể nổi. Nhà thì đổ, ô tô bị nước cuốn trôi, đường dây điện đứt… nước rút đi nhưng cả thành phố vẫn ngập trong bùn đất đen nhánh và nhão nhoét. Hết bão nhưng bây giờ mới là lúc bệnh tật hoành hành. Đấy là còn chưa kể nỗi đau thê thảm của bao gia đình mất người thân. Phải có đến hơn một nửa số gia đình trong trận bão phải chịu cảnh “tan đàn sẻ nghé”. Sự mất mát đau thương ngày một lớn thêm không thể lấy gì bù đắp. Dù cả thế giới đang nỗ lực hết mình với tinh thần tương thân tương ái nhưng so với những mất mát đã qua sự bù đắp ấy chẳng thấm tháp gì.

Dù chỉ được nhìn thấy qua màn ảnh nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận hậu quả trận bão thật là to lớn. Cả thế giới đang hướng về nước Mỹ bằng một sự cảm thông nhưng qua đó, quốc gia nào cũng phải giật mình. Thiên nhiên không phải dễ gì nắm bắt và điều tiết được dù quốc gia ấy có thế lực kinh tế lớn đến cỡ nào.

Văn 6 Chú Bé Lượm

Hãy viết bài văn miêu tả cây phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè Văn 6

Hãy viết bài văn miêu tả cây phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè Văn 6

Với chúng em bây giờ, hoa phượng vĩ và tiếng ve báo hiệu kì nghỉ hè đã đến rồi, thời gian nghỉ ngơi sau một năm học mệt mỏi cũng đã đến. Đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của lũ học sinh. Thế nhưng với những anh chị cuối cấp, hoa phượng và tiếng ve là dấu mốc của những cuộc chia tay. Sẽ buồn lắm nếu sau này không được gặp lại bạn bè, thầy cô và mái trường nữa.

Bài làm

Ai cũng từng trải qua những ngày tháng học trò vô lo, vô nghĩ. Và chắc hẳn hàng phượng vĩ và tiếng ve là những dấu hiệu mà không đứa học sinh nào có thể quên. Bởi đó là tín hiệu của những ngày tháng nghỉ hè, với những chuyến đi chơi sau ngày tháng học tập mệt mỏi nhưng đổi lại là những ngày tháng xa bạn bè, xa thầy cô giáo và mái trường.

Trên con đường quen thuộc để đến trường em, có trồng một hàng phượng vĩ. Không biết hàng phượng ấy đã được trồng từ bao giờ, chỉ biết khi em quen thuộc với con đường ấy, thì những cây phượng đều đã nở hoa rực rỡ lắm rồi.

Thân cây phương cao phải tới hơn hai mét, màu nâu sẫm, sù sì với những ụ to như những chiếc bát ô tô lồi lên như những con mắt lớn. Giống như những cây cổ thụ lâu năm, rễ cây phượng trồi hẳn lên mặt đất như những chiếc xúc tua của con bạch tuộc. Phượng không phải là cây cho bóng mát bởi lá phượng mỏng, nhỏ li ti như những bông tuyết. Trên một cành lớn, sẽ có những nhánh nhỏ, lá phượng xếp đối xứng nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy lá của cây phượng, em đã nhầm nó với lá rau ngót mà mẹ vẫn nấu canh ở nhà. Lá phượng khi còn non sẽ có màu xanh nhạt nhưng khi già hơn nó sẽ chuyển sang màu xanh sẫm hơn. Mùa hoa phương tới là lúc cả một góc trời sẽ đỏ rực bởi từng chùm, từng chùm hoa phượng cứ thế bung nở.

Hoa phượng thực đặc biệt. Hoa trước khi nở trông giống như một loại quả có múi, vỏ ngoài dày và hơi cứng, màu xanh non. Nhìn xa, những bông hoa phượng ấy tròn tròn trông giống nụ tầm xuân chưa nở trong những ngày tết. Khi hoa phượng nở, vỏ quả . bảo vệ hoa cũng sẽ mở dần để những cánh hoa rực rỡ dần dần lộ ra. Phượng là loại hoa có năm cánh. Bốn cánh phượng sẽ có màu đỏ thẫm, vô cùng rực rỡ. Cánh phượng còn lại mang màu sắc hoàn toàn khác: màu trắng là màu chủ đạo, trên cánh phượng ấy sẽ lốm đốm đỏ và vàng trông giống như chiếc đuôi sặc sỡ của chú công vậy. Lũ học trò chúng em thường hay đùa nhau, gọi chiếc cánh phượng ấy là cánh sữa, đơn giản chỉ vì nó có màu trắng như màu của sữa mà thôi. Cũng nhờ cánh hoa đặc biệt ấy mà hoa phượng trở nên nổi bật, ấn tượng hơn trong trí nhớ của mọi người chăng?

Làm Sao Để Học Giỏi Môn Văn

Nhị hoa phượng nằm ở chính giữa bông hoa, vươn ra bốn phía, sắp xếp xen kẽ nhau giống như những bàn tay nhỏ đang rung rinh trước gió. Bọn em hay lấy những nhị hoa phượng để chơi trò chọi gà với nhau. Ai kéo làm rơi hạt trên nhị hoa xuống trước thì sẽ là người thua.

Khi hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời cũng là lúc tiếng ve râm ran, inh ỏi trên những cành cây. Đó là âm thanh đặc trưng chỉ xuất hiện vào những ngày hè mà thôi. Ve bay về, đậu trên những cành, lá, trên thân cây bàng, cây phượng rồi thi nhau cất lên tiếng kêu của mình như một dàn đồng ca vậy. Có lẽ vì chỉ xuất hiện vào mùa hè mà hoa phượng vĩ và tiếng ve cũng trở thành biểu tượng của những cuộc chia ly, trở thành biểu tượng cho tuổi học trò: tinh khôi, rực rỡ, nồng nhiệt nhất. Với chúng em bây giờ, hoa phượng vĩ và tiếng ve báo hiệu kì nghỉ hè đã đến rồi, thời gian nghỉ ngơi sau một năm học mệt mỏi cũng đã đến. Đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của lũ học sinh. Thế nhưng với những anh chị cuối cấp, hoa phượng và tiếng ve là dấu mốc của những cuộc chia tay. Sẽ buồn lắm nếu sau này không được gặp lại bạn bè, thầy cô và mái trường nữa. Thật may là giờ em mới chỉ học lớp 6, tức là em sẽ còn gắn bó với mái trường này thêm ba năm nữa. Và khi những chùm hoa phượng tàn hết, tiếng ve râm ran cũng không còn là lúc mùa hè kết thúc, ngày tựu trường cũng đến. Em sẽ được gặp lại thầy cô, bạn bè và mái trường với năm học mới tràn đầy hi vọng.

Cây phượng già vẫn đứng hiên ngang, sừng sừng trước cổng trường như một vị lính trì chung thành vậy. Dù sau này có xa mái trường, điều khiến em nhớ nhất có lẽ chính là hình ảnh cây phượng với những đóa hoa rực rỡ ngày hè và tiếng ve râm ran, inh ỏi.

Xem Thêm Đề Văn

Văn 6 Tìm Hiểu Về Sông Nước Cà Mau

Hãy tả lại hình ảnh cây đào hoặc cây mai vàng vào dịp Tết đến, xuân về – Tả cây mai

Hãy tả lại hình ảnh cây đào hoặc cây mai vàng vào dịp Tết đến, xuân về – Tả cây mai

Sắc vàng rực của hoa mai trở thành một thứ màu không thể thiếu trong những ngày tết, cũng giống như màu đỏ của pháo,của câu đôi; màu xanh của lấ rong, bánh chưng, màu hồng của hoa đào, màu trắng của thịt mỡ, dưa hành…

Bài làm

Trong những ngày giáp tết, người người nô nức đi mua bán, sắm sửa những vật dụng cần thiết cho ngày lễ cổ truyền lớn nhất trong năm. Một trong những loài cây không thể thiếu trong những ngày này, chính là cây mai vàng. Bởi thiếu nó, người ta như thấy Tết đã mất đi một phần phong vị của nó rồi.

28 tháng Chạp, không khí Tết đã rộn ràng lắm rồi, cả nhà ai cũng háo hức mong chờ Tết đến. Em được đi cùng bố ra chợ hoa để lựa một cây mai để chơi vào những ngày này. Chợ hoa trong những ngày giáp Tết rất nhộn nhịp. Người ra người vào, kẻ mua người bán tấp nập. Bố dẫn em đi một vòng quanh chợ để ngắm nghía. Cuối cùng, bố cũng chọn được một cây mai vàng và quyết định mua nó. Đó là một cây mai mới đẹp làm sao! Thân cây khá lớn, màu nâu sẫm, với những cái rễ trồi hẳn lên mặt đất. Bố thường bảo, mua mai không chỉ cần xem thế của cây, rễ cây cũng rất quan trọng. Bởi rễ có khỏe thì cây mới sống lâu được. Chắc vì thế mà bố mới vừa nhìn đã ưng cây mai này rồi.

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Thả diều Văn 6

Từ một thân lớn. cây mai chĩa ta thành ba, bốn thân nhỏ hơn. Nhìn từ xa thân cây mai như một bàn tay người khum khum lại. Trên mỗi nhánh thân ấy, lại chĩa ra rất nhiều những cành cây nhỏ, trông thực khỏe. Từng cành từng cành như những cánh tay vươn ra khắp bốn phía. Trên những nhánh cây ấy, lá mai đã mọc rồi, màu xanh non biếc rờn. Chỉ cần nhìn lá mai thôi, người ta cũng thấy nhựa sống đang cuồn cuộn chảy trong thân cây của nó rồi. Nổi bật nhất trên thân cây chính là từng chùm, từng chùm hoa mai vàng rực rỡ bung nở. Sau một giấc ngủ đông dài dặc, những bông hoa mai nở xòe ra trong tiết trời ấm áp của ngày xuân. Hoa mai mọc thành từng chùm, khoảng 5-7 bông chụm đầu vào nhau, nhìn xa trông giống như những quả cầu tròn xoe. Hoa mai có năm cánh, xếp đối xứng nhau. Khi hoa còn là những nụ thì chúng có màu xanh đậm, khum khum như bàn tay Phật. Hoa sẽ nở từ từ khi trời nắng ấm. Những cánh hoa bao bọc bên trong là nhị với mật ngọt và một mùi thơm nhè nhẹ. Cánh hoa mai không lớn như cánh hoa hồng, cũng không mảnh mai như cánh hoa cúc mà là hình giọt nước, mềm mại như nhung. Đỡ lấy cả cánh hoa là đài hoa xanh ngắt ở phía dưới. Đây chính là bộ phận quan trọng gắn bông hoa mai với thân cây, để hoa nhận được dinh dưỡng từ bộ rễ để bung nở.

Sắc vàng rực của hoa mai trở thành một thứ màu không thể thiếu trong những ngày tết, cũng giống như màu đỏ của pháo,của câu đôi; màu xanh của lấ rong, bánh chưng, màu hồng của hoa đào, màu trắng của thịt mỡ, dưa hành…

Em cùng bố vui vẻ chở cây mai về nhà. Bố trồng cây mai trong chiếc chậu sứ đã mua từ mấy hôm trước rồi cẩn thận đắp đất tưới nước. Cây mai năm nay bố mua hoa nhiều, nụ cũng nhiều. Thân cây vững chắc, thế cũng đẹp khiến cả nhà ai cũng tấm tắc khen. Mọi người đều mong muốn cây mai ấy sẽ mang tới những điều tốt đẹp cho cả nhà trong năm nay.

Em đứng ngắm nhìn cây mai hồi lâu, càng ngắm càng thấy thích. Loài hoa hiền lành, đep đẽ ấy khiến cho nàng xuân trở nên đáng mong đợi hơn biết bao nhiêu. Đúng là sau một mùa đông lạnh giá, vạn vật tích cóp từng chút sức sống để chờ cái nắng ấm áp của mùa xuân mà bung nở, rực rỡ, căng tràn nhựa sống.

Xem Thêm Đề Văn

Văn 6 Lễ Hội Trăng Rằm Quê em

Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quý mến Văn 6

Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quý mến Văn 6

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Bài làm

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm “lận đận” với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: “Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học”. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Văn 6 Giới Thiệu Về Cuốn Sách

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: “Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo….”. Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Văn 6 Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

“Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”

Tham Khảo Thêm Đề Văn

Kể về một lần em mắc lỗi Không học bài, bị điểm kém Văn 6

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Thả diều Văn 6

Kể về một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em nhớ mãi Thả diều Văn 6

Vì thả diều cần hai người, nên chúng tôi sẽ có một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một quãng để cho diều lên gặp gió. Lúc này người cầm dây diều phải thật vững tay để có thể giữ chắc dây diều, và khéo léo thả thêm dây để diều bay được lên cao cho đến khi diều ở độ cao nhất định chúng tôi sẽ buộc diều lại. Sau khi cố định được dây diều, chúng tôi nằm trên triền đê, ngước mắt lên nhìn những cánh diều đang vi vu trong gió.

Bài làm

Tuổi thơ của tôi là cả một bầu trời đầy nắng gió với những cánh diều bay khắp triền đê triền. Nơi ấy, tôi đã có thời thơ ấu thật đẹp bên tiếng sáo diều, nó như chắp cánh cho tâm hồn tôi.

Ở quê tôi, để có được một cánh diều ưng ý, người ta phải mất rất nhiều công sức lựa chọn tre làm khung diều rồi rất kì công ghọt đẽo được một cặp sáo sao cho có âm thanh hay nhất. Nhưng đó là công việc của người thợ làm diều chuyên nghiệp. Còn với lũ trẻ con chúng tôi, mùa hè sẽ là thời điểm thích hợp làm diều và thả diều. Công việc này  rất đơn giản. Tre thì đã có sẵn, chỉ việc lựa cành dẻo, để khi uốn thành khung, sao cho tre không bị gãy. Sau khi uốn khung xong, chúng tôi sẽ dán giấy và gắn đuôi cho diều. Giấy dán cũng không phải mua vì chúng tôi tận dụng những quyển vở không còn xài. Đuôi diều thì chỉ việc cắt dài giấy ra rồi dùng keo kết lại với nhau. Tuỳ theo kích cỡ của diều, ta có thể nối đuôi dài hay ngắn. Và cuối cùng cũng là công việc khó nhất tìm dây thả diều. Sự lựa chọn đơn giản nhất với tôi là vào trong giỏ kim chỉ của mẹ tôi, lấy trộm một cuộn chỉ để làm dây diều. Và thường sau mỗi lẫn hả hê với lũ bạn cùng cánh diều no gió của mình, tôi sẽ bị một trận đòn từ mẹ, nhưng điều ấy với một thằng con trai như tôi dường như chẳng vấn đề gì, vì lúc đó tôi vẫn còn ham chơi lắm.

Kể về một việc tốt em đã làm – Nhặt được của rơi, trả lại người mất Văn 6

Thời điểm thích hợp nhất mà chúng tôi chọn để thả diều là lúc chiều muộn. Khi ấy nắng không còn gắt, và trong chúng tôi đứa nào cũng có thể chạy như bay ra khỏi nhà mà không sợ bố mẹ mắng vì cứ đày nắng suốt cả mùa hè. Triền đê là nơi tụ tập của lũ trẻ chúng tôi. Đứa lớn, đứa bé láo nháo trên tay cầm con diều to nhỏ khác nhau háo hức chuẩn bị chờ đến lượt mình được thả. Vì thả diều cần hai người, nên chúng tôi sẽ có một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một quãng để cho diều lên gặp gió. Lúc này người cầm dây diều phải thật vững tay để có thể giữ chắc dây diều, và khéo léo thả thêm dây để diều bay được lên cao cho đến khi diều ở độ cao nhất định chúng tôi sẽ buộc diều lại. Sau khi cố định được dây diều, chúng tôi nằm trên triền đê, ngước mắt lên nhìn những cánh diều đang vi vu trong gió. Cái cảm giác mát mẻ, lâng lâng như muốn bay lên cùng diều. Thường chúng tôi sẽ trở về nhà sau khi trời đã tắt nắng, khi nghe tiếng mấy cô, mấy chị dưới đồng gọi, nhưng lúc ấy trong tâm trí những đứa như tôi có một phần đang bay lơ lửng cùng cánh diều. Và cũng chính cái cảm giác đó đã khiến tôi đến tận bây giờ không sao quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay trong gió.

Kể về một lần em mắc lỗi Không học bài, bị điểm kém Văn 6

Tuổi thơ tôi là một bầu trời chiều với những cánh diều căng gió.Giữa một trời diều khiến tôi ngây ngất, tôi đã thấy tâm hồn mình được thả và bay. Bây giờ, tôi đã lớn lũ bạn tôi cũng chẳng còn í ới gọi nhau đi thả diều như ngày trước, nhưng trong tâm trí tôi những cánh diều vẫn là những kí ức đẹp, gợi nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào nhất của thời thơ ấu.

Tham Khảo Thêm Đề Văn

Văn 6 Tiết Học Thú Vị Làm Em Nhớ Mãi

Kể về một lần em mắc lỗi Không học bài, bị điểm kém Văn 6

Kể về một lần em mắc lỗi Không học bài, bị điểm kém Văn 6