Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp – Lúc chăm sóc em ốm

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp – Lúc chăm sóc em ốm

Em cứ mê man như vậy suốt cả đêm. Mỗi lần thức dậy em thấy bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, khuôn mặt mẹ mệt mỏi, ánh mắt mẹ ánh lên sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Sáng hôm sau em thức dậy, em thấy mẹ ngủ thiếp đi ở cuối giường. Khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt thâm quầng vì cả một đêm không ngủ.

Bài làm

“Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ luôn là người dõi theo bước chân của mỗi chúng ta đến suốt cuộc đời. Vì con, mẹ có thể hi sinh tất cả. Mẹ em cũng là một người phụ nữ tuyệt vời như thế. Em nhớ mãi không quên hình ảnh của mẹ khi mẹ chăm sóc em lúc ốm.

Mẹ em đã ngoài 40, dáng người hơi đậm với làn da trắng. Mẹ có khuôn mặt tròn, phúc hậu với nụ cười hiền hậu, dễ mến. Chẳng biết từ bao giờ em đã khắc sâu vào tâm trí mình nụ cười của mẹ mỗi lần em làm được việc tốt. Cũng có lúc em khiến mẹ phiền lòng, có lúc bị mẹ đánh, mẹ mắng em đã từng trách, dỗi mẹ nhưng sau lúc ấy, bình tĩnh và suy nghĩ lại em nhận ra tất cả những điều mẹ làm đều chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi. Mãi cho nên khi em bị ốm còn mẹ thì vất vả chăm sóc em suốt cả đêm, em mới hiểu được tình cảm và sự hi sinh mà mẹ dành hco em lớn lao đến mức nào.

Buổi học hôm ấy chúng em được nghỉ sớm hơn mọi ngày vì các thầy cô giáo có cuộc họp hội đồng đột xuất. Mấy đứa con trai trong lớp rủ nhau lên đê để tắm sông. Lớp chúng em vốn nổi tiếng trong trường vì nghịch ngợm và hiếu động. Khi Bình vừa rủ, mấy đứa chúng em đồng ý luôn.

Cuối ngày nên ánh nắng cũng không quá gay gắt nữa, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Nhưng nắng vẫn còn sót lại. Mặt nước sông lăn tăn những gợn sóng nhỏ. Nắng phủ lên mặt sông một lớp màu vàng như sơn. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến đám lau hai bên bờ cũng đung đưa theo tạo thành những làn sóng trắng rập rờn. Chúng em kéo nhau ra một bãi đất nhỏ, bên cạnh bờ sông. Em còn không thèm nghe chúng nó dặn dò đã lao xuống nước. Em rất tự tin vì em biết bơi từ hồi còn học lớp 4. Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Do không khởi động kĩ, vừa xuống nước bơi một lúc chân em đã bị chuột rút, cứng đơ. Em thực sự hoảng sợ, hét lên thất thanh. Bọn bạn thấy thế cũng sợ, đứng đờ ra. Em càng vùng vẫy, càng có cảm giác như đang trôi ra xa hơn. Thật may lúc ấy có một anh trong xóm đi ngang qua, thấy thế đã lao xuống kéo em lên. Chân em vẫn bị chuột rút đau đớn. Anh dắt em về nhà. Mẹ nhìn người em ướt sũng, đôi mày khẽ cau lại nhưng mẹ không hề mắc mà bả em đi tắm. Không chờ nước ấm hơn, em đã tắm luôn. Tối hôm ấy, em lên cơn sốt. Cả người nóng hừng hực khiến em rất khó chịu. Mồ hôi vã ra từng hột từng hột lớn. Trong cơn mê man, em thấy có một bàn tay mát rượi đặt lên trán mình và giọng nói khe khẽ:

– Không sao, mẹ ở dây. Con ngủ đi!

Tả Người Thân Yêu Tả Bà Em

Câu nói ấy khiến em thấy yên tâm và ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, em luôn cảm nhận được đôi bàn tay của ai đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc của em. Sự dịu dàng ấy quen thuộc đến nỗi, không cần mở mắt nhìn em cũng biết đó là mẹ. Em cứ mê man như vậy suốt cả đêm. Mỗi lần thức dậy em thấy bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, khuôn mặt mẹ mệt mỏi, ánh mắt mẹ ánh lên sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Sáng hôm sau em thức dậy, em thấy mẹ ngủ thiếp đi ở cuối giường. Khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt thâm quầng vì cả một đêm không ngủ. Đôi bàn tay mẹ vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em. Mái tóc dài của mẹ vốn được búi gọn gàng trên đầu nhưng hôm nay mẹ chỉ tùy tiện buộc lên. Em chỉ hơi khẽ động, mẹ đã thức dậy. Đôi mắt của mẹ vẫn chưa hết lo lắng. Mẹ nhìn em rồi hỏi:

– Con thấy trong người sao rồi? – Mẹ đặt tay lên trán em, hết sốt rồi. Có muốn ăn gì không, để mẹ nấu.

Không hiểu sao nghe câu nói ấy của mẹ em lại muốn khóc òa lên. Em không nghe lười bố mẹ, nhưng mẹ chẳng hề trách mắng một câu. Mẹ còn phải thức suốt cả đêm chăm sóc em ốm nữa. Nhìn khuôn mặt mẹ mệt mỏi nhưng vẫn hỏi han, lo lắng cho em, em thấy mình thật quá đáng. Mẹ bưng vào phòng một bát cháo và thuốc uống. Như quay trở lại những ngày tháng còn nhỏ dại, mẹ múc từng thìa cháo, thổi nguội rồi đút cho em ăn. Lúc ấy, nước mắt em cứ tự tuôn ra như một chiếc vòi nước hỏng van, không có cách nào khóa lại được. Mẹ nhìn em, thở dài rồi dịu dàng xoa đầu em. Mẹ không nói gì cả, không an ủi, không trách mắng, không dặn dò, không dạy dỗ. Có lẽ mẹ cũng biết em đang hối hận thật nhiều. Ăn xong bát cháo, mẹ lấy thuốc và nước cho em rồi bảo:

– Con uống thuốc rồi ngủ một giấc là mai sẽ khỏe lại thôi.

Em vâng lời, uống thuốc mẹ đưa rồi nằm xuống. Mẹ ngồi bên cạnh giường, chỉnh lại chăn cho em. Bàn tay mẹ vỗ nhè nhẹ lên ngực em cho đến khi em ngủ thiếp đi.

Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về lúc em ốm còn hơn vạn lần những lời nói sáo rỗng mà sau này em sẽ gặp được trong suốt cả cuộc đời. Sau lần ấy, em đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để mẹ phải vất vả như vậy một lần nữa. Em đã lớn và có thể tự chăm sóc mình. Em sẽ để mẹ cảm thấy tự hào vì những việc mà em làm.

Tả Cây Đào Mai Trong Dịp Tết